Halaman

    Social Items


Những bài văn có trí tưởng tượng bay bổng nhất luôn có cấu tứ và góc nhìn độc đáo, bất ngờ. Câu chuyện được kể trong bài văn phải chứa đựng những sự việc ly kỳ hoặc xảy ra trong bối cảnh rộng lớn. Đương nhiên, không phải mọi bài văn thuộc thể loại tưởng tượng đều có thể đoạt giải. Muốn được ban giám khảo đánh giá cao, bạn phải phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình theo cách hợp lý, đồng thời miêu tả trọn vẹn diễn biến của câu chuyện bằng lối hành văn trôi chảy, sống động. 

Cụ thể, bạn có thể xây dựng bài văn từ những góc độ sau: 

Thứ nhất, phiêu lưu xuyên qua không gian và thời gian. Bạn có thể viết về việc người cổ đại vượt qua không gian và thời gian để đến thời hiện đại, hoặc người đương đại vượt qua không gian và thời gian để trở về quá khứ hay đi tới tương lai. Nói chung, hãy dùng trí tưởng tượng phong phú và sự liên tưởng hợp lý của bạn để sáng tạo những câu chuyện mới mẻ, thú vị; đồng thời thế hiện sự khác nhau giữa các thời đại. 

Thứ hai, xây dựng câu chuyện có nhiều tình tiết ly kỳ, hấp dẫn. Hãy để trí tưởng tượng của bạn thỏa sức bay bổng để tạo nên một câu chuyện phức tạp, có nhiều tình tiết éo le, bất ngờ. Bên cạnh đó, bạn cần xây dựng những nhân vật có tính cách nổi bật, đồng thời đặt nhân vật vào nhiều tình huống khó khăn, trắc trở để từ đó nêu bật tư tưởng chính của bài văn và tăng thêm sự hấp dẫn cho câu chuyện. 

Thứ ba, miêu tả nền khoa học kỹ thuật tương lai. Hãy để trí tưởng tượng của bạn cất cánh. Hãy tưởng tượng và dùng ngòi bút khéo léo của bạn để miêu tả các phát minh, sáng chế mới lạ trong tương lai với đầy đủ hình dạng, chức năng của chúng. Trong đó, hãy chú ý viết về các yếu tố khoa học kỹ thuật mới và những thay đổi mới mẻ, tốt đẹp mà chúng đem lại cho cuộc sống con người. 

Bài Văn Cuộc Phiêu Lưu Của Các Giọt Nước.

Bài Văn Mẫu: Cuộc Phiêu Lưu Của Các Giọt Nước.

Những giọt nước hợp thành suối, những con suối hợp thành sông, những dòng sông đổ vào biển cả. Tuy chỉ là những giọt nước nhỏ bé nhưng chúng tôi có vai trò vô cùng to lớn.

Tôi luôn hãnh diện vì mình là một giọt nước. Nơi tôi ở là giữa các đám mây trắng xốp, bồng bềnh trên nền trời xanh. Làm bạn với tôi có vô số giọt nước khác. Mỗi ngày, chúng tôi được chị gió đưa đi khắp nơi, mỗi chuyến đi đều là một cuộc phiêu lưu thú vị. A! Chị gió đến kìa! Hôm nay chị có vẻ rất vội vã. Chị chào chúng tôi với nét mặt lo âu rồi nhanh chóng dùng đôi cánh tay bao la của mình gom chúng tôi lại và đẩy chúng tôi lướt đi trong không trung. Bên dưới chúng tôi, nhà cửa, ruộng vườn, sông hồ lùi về phía sau vun vút.

Đưa chúng tôi tới một cánh đồng khô cằn, chị gió dừng lại. Từ trên cao, chúng tôi nhìn thấy cây cối, hoa màu ở đây đã héo rũ và những con mương chỉ còn trơ đáy bùn nứt nẻ. Bên cạnh các con mương, những đám rau cải ngồng đang nằm thoi thóp vì thiếu nước. Lấy tay vực những cây rau, các bác nông dân nhìn đăm đăm vào bầu trời, gương mặt đầy vẻ lo lắng. (Miêu tả khung cảnh hạn hán và tâm trạng của người nông dân.) Chợt thấy chúng tôi, gương mặt của các bác nông dân lộ ra tia hy vọng. Theo lời của chị gió, năm nay thời tiết ở đây khắc nghiệt hơn mọi năm, hạn hán kéo dài khiến nhiều loại hoa màu héo khô, mùa màng thất thu và mọi người đang mong chờ mưa đến. Nói rồi, chị gió dang rộng cánh tay, thả chúng tôi xuống mặt đất. Chúng tôi tạo thành một cơn mưa rào, tưới nhuần cánh đồng khô hạn. Vừa gặp chúng tôi, các bác nông dân vui mừng, hoa màu vẫy lá reo vui. Mặt đất vội vàng hút lấy chúng tôi vào lòng. Chẳng mấy chốc, những luống rau cải ngồng lại tươi mơn mởn và nở hoa vàng chóe; cà chua kết trái rồi chín đỏ giàn; dưa chuột nở những đóa hoa vàng nhạt; bầu, bí phô bày những đóa hoa trắng xóa; cà tím cho trái lủng lẳng trên cành. Như thấy trước một vụ mùa bội thu, gương mặt của các bác nông dân rạng rỡ hẳn lên. (Các giọt nước đã làm được điều kỳ diệu: cứu hoa màu khói chết khô. )

Đợi chúng tôi bốc hơi lên, chị gió đưa chúng tôi đến một con suối cạn. Trước đây, con suối này luôn đầy nước và suốt ngày đêm ca hát róc rách. Nhưng rồi cây cối ở thượng nguồn bị chặt phá gần hết. Không còn rễ cây giữ nước nên mỗi lần mưa xuống là nước mưa trôi tuột đi, tạo thành những cơn lũ. Đất không giữ được nước nên mạch nước ngầm cũng cạn dần, cuối cùng biến mất. (Đây chính là hậu quả của việc chặt phá rừng bừa bãi.) Nhìn con suối cạn khô, chúng tôi ngậm ngùi, thi nhau rơi xuống rồi cố thấm vào lòng đất để làm đầy các mạch nước ngầm. Sau bao nhiêu nỗ lực của chúng tôi, nước cũng quay về với con suối. Có nước, các mầm cây bắt đầu đâm chồi. Nhìn những chồi non đang vươn lên, chúng tôi vui mừng khôn xiết, con suối cũng reo cười hát khúc hoan ca. Nhưng nếu con người cứ tiếp tục chặt phá rừng, có lẽ khu rừng này sẽ trở thành đồi trọc; và lúc đó, dù muốn hồi sinh con suối, chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Một ngày nọ, theo chị gió, chúng tôi băng qua một sa mạc. Dù ở tít trên cao, chúng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng khủng khiếp đang ngùn ngụt bốc lên từ mặt đất khiến nhiều giọt nước không chịu nổi phải tan vào không khí. Hoảng hốt, chị gió vội đưa chúng tôi ra khỏi sa mạc. Theo bước chân vội vàng của chị, bão cát nổi lên mù mịt làm chúng tôi vô cùng lo sợ. Nhưng điều khiến chúng tôi sợ hãi hơn cả là hiện nay, có khá nhiều vùng trên Trái Đất đang bị sa mạc hóa mà một phần nguyên nhân là do con người phá hoại môi trường và sử dụng lãng phí các nguồn tài nguyên, đặc biệt là nước.

Ước gì con người biết trân trọng từng giọt nước chúng tôi. Nếu không, giọt nước cuối cùng trên Trái Đất sẽ là giọt nước mắt của con người.

(Sưu tầm)


THAM KHẢO VĂN HAY


Chúng Ta Hai Người Của Những Ngày Mai.


Hôm nay Anh cứ mong Sài Gòn mưa thật to, để xoa dịu đi cái nóng 36°c. Mưa to để Anh có thể dấu đi ngọt nước mắt sắp rơi trên khoé mắt anh rồi. Một lần được đứng dưới cơn mưa để trôi đi hết buồn phiền trong lòng, nước mưa có làm cho tâm hồn anh tươi tắn hơn những ngày đã qua. Thế mà trời chẳng thể nào mưa nỗi một hạt...Anh chẳng thể nào bớt chơi vơi, chênh vênh đi đôi chút giữa những con phố đông người qua lại...cảm thấy cô đơn trong nỗi nhớ của chính mình.

Chúng ta lúc xưa cũng đôi, ba lần mông mơ, đứng ngắm ánh trăng trôi lơ lửng giữa những đám mây. Anh từng nói với em "Anh không thích...mỗi khi nhìn ánh trăng sáng". Ánh trăng sáng mang một nỗi buồn mang mát, mờ ảo...không rõ ràng. Nên dễ khiến người khác buồn...nhất là anh.(Anh thích ngồi hàng giờ để ngắm Sao, vì dù trời có tối tăm đến mấy ánh sao vẫn lấp lánh). Hôm nay cũng là ngày trăng sáng...trăng qua bao mùa, trăng vẫn sáng muôn nơi. Mình đi qua bao nhiêu nỗi nhớ cũng chẳng còn nhau. Chỉ là không còn hai người ngồi dưới ánh trăng trao nhau nụ hôn đầu.
(Hôm nay Trăng Sáng Tôi buồn....!).

Có lẽ nào khi xưa lúc mới quen nhau, anh xin em cho Anh được nắm tay em một lần. Mà em mãi chẳng chịu cho Anh được nắm tay em, mặc dù chúng ta đã đi lang thang cả buổi tối trên bãi biển...Anh nhớ hôm ấy trăng sáng cứ mập mờ, lúc toả lúc mờ, bởi những áng mây khó chịu. Bởi thế chúng ta chẳng thể nào cùng nắm tay nhau đi hết quảng đường còn lại của một kiếp nhân sinh. Phải chăng chúng ta đã lỗi hẹn rồi sao em?

Em nhớ không? Lúc mới quen em, anh cứ đồi em cho Anh xem hình của em lúc nhỏ. Khi đó em kể say sưa về tuổi thơ của mình, như một hồi ức đẹp...lúc nhỏ em như con trai....! Năng nỉ, ỉ ôi!!! Đủ các chiêu trò mà em vẫn không cho xem. Hẹn Anh một mai về nhà, em sẽ cho Anh xem cả một Album. Tôi chọc em, nếu Anh tìm được tấm nào thì em làm Vợ anh nhé!(Không phải là chọc mà là thiệt, lúc đó tôi muốn được yêu em và ở bên em suốt đời). 

Em biết không? Anh đã mất một đêm và cả ngày để tìm kiếm, mọi ngõ ngách, các trang cá nhân của em từ Facebook, Zalo, intergam,....! Để tìm cho bằng được vì muốn được gọi em là Vợ. Em chẳng thể nào hiểu được hôm đó anh vui như thế nào đâu. Ruốc cuộc thì anh cũng tìm được. Và cả ngày hôm đó anh cứ gọi em bằng cái tên anh nhớ mãi: "Vợ Tương lại". Vì vậy em mãi là vợ tương lai...còn hiện thì không? Mình xa rồi em! Tấm hình em gửi, anh vẫn còn giữ. 

(Tương lai ấy là gần hay xa, để tôi biết mà còn đợi chờ...! Thu qua đông đến, bao mùa cây thay lá ra hoa. Mà sao chẳng thấy người xưa quay về...! Hoa tàn hoa nở, ngày rồi đến đêm...!).

Anh hay gọi em với rất nhiều biệt danh khác nhau: ( Sư muội, bé khó tính, bé mặt lạnh, chị 2...). Anh luôn nói là anh sợ cái mặt lạnh của em. Em không muốn anh sợ thì hãy vui vẻ mỗi ngày, thì khi nhìn em, anh sẽ không thấy khuôn mặt lạnh đáng sợ ấy nữa...! 

Anh! Một người từng đưa tay để khéo em ra từ những đau thương, em phải chịu, từng cho em những hy vọng về một tương lai.... Và rồi cũng chính anh, xô em ngã đúng nơi em từng đau thương nhất. 

(Bố Khả Hân)

TỪNG YÊU EM

Một Góc Nhỏ Tháng Tám Mùa Xưa.

"Em ơi! giờ anh phải làm sao..
Giữa những tháng năm nhọc nhằn thương nhớ..
Lỡ yêu một người, trái tim nào có lỗi...
Mà sao đau khổ mãi không thôi."


Anh cứ tự hỏi mình rằng không em biết phải làm sao, nhưng rồi cứ thu lại thu một mình vẫn vậy. Không biết tháng tám có gì, không biết cái khoảng giao mùa này có gì để cứ mỗi độ này anh cứ trở về ngõ cũ. Không phải hi vọng, không phải bóng hình, không phải những vần thơ thở than và cũng chẳng phải gợi nhớ cuộc tình xưa cũ, chỉ biết rằng… anh đã đợi chờ tháng tám từ lâu!
tam-su-ta-da-cho-thang-tam-tu-lau
Tháng tám nơi đây có lẽ không có lá vàng lả tả, nhưng tận thẳm sâu vẫn có thanh âm của điều gì đó phai nhạt, úa tàn. Tháng tám nơi này lá vẫn phong xanh, tháng tám nơi mình chừng như hạ vẫn nhởn nhơ, heo may hồi âm im bặt, thế mà trong những giấc mơ hoang đàng của làn khói thuốc, anh nghe phong phanh lề đường nức nở xác lá đớn đau.
Có ai yêu mùa thu không? Chẳng phải vì nó đẹp, mà vì hồn thu muôn đời vẫn hoài xơ xác. Có ai yêu cuộc phân ly của mối tình đau ấy? Không phải vì hạnh phúc, mà vì nó quá thê lương. Ai đó cứ mãi tìm quên dư vị tình xưa, riêng anh với anh lại cứ mến yêu từng phút trôi qua, mỉm cười, à rằng mình đã từng yêu, mình đã từng yêu như thế…

Một góc nhỏ tháng 8 mùa xưa.
Người ta nói mùa thu nó bình lặng như chính cái tiếng lá rơi, sao anh về phố cũ chiều nay thanh âm của lá nặng nề đến lạ. Một ly cà phê ngọt không giấu bớt đi niềm cay đắng ùa về, những màu áo xa lạ lướt qua không nhòa bớt cái lạnh se của vạt gió chiều lạc hướng. Tháng tám thu chưa đậm vị, cũng vậy mà anh mới rất yêu thương, bởi vào mùa, khi màu vàng trải đầy trên từng con ngõ cũng là khi anh tưởng chừng mình ôm trọn lại cuộc phân ly lần nữa.
Nhẹ nhàng thôi, một chút thôi, môi nhịp theo một khúc tình ca dang dở, tay nhẹ nghiêng từng nét tình thơ trên những trang nhật ký cuối cùng, và hi vọng rằng khi nó được gấp lại chôn vùi một cuộc tình xưa, anh sẽ lại thấy mùa thu vô chừng diệu vợi, không phải là những hoang tàn, xác xơ mắt lá.
Em sẽ về thăm phố xưa một chiều mùa thu với loài nắng hanh hao, hay sẽ trở lại vào một ngày xuân cùng một người mà em thương mến?
Chỉ tiếc rằng mùa thu không của riêng anh, và giá như anh biết rằng em cũng không thuộc về mình tự những ngày đầu mà ta ngỏ lời ước hẹn. Tháng tám về, anh cũng không rõ mình trở về đây để tiễn hạ đi hay chờ thu đến, nhưng những lời nói vọng vang sâu thẳm cho anh biết rằng về đây để đợi một người tận trong tiềm thức, không phải là em. Có lẽ là một người anh vẫn luôn yêu, và một người đã từng yêu anh rất nhiều, nhiều lắm!
Chưa tháng tám nào về đây mà khoảng giao mùa trả cho anh người con gái ấy, nhưng xin cảm ơn mùa thu… Gặp người rồi liệu phải làm sao? Sẽ mặc lòng thổn thức với đôi tim lệch nhịp mà bước ngang qua hay lại cầm tay để trao những lời vỡ lỡ? Ồ không! Sự đợi chờ thật tuyệt biết bao khi biết rằng điều ta chờ đợi không bao giờ đến…
Tháng tám xanh xao tháng tám gầy
Người về viễn phố gió chờ mây
Lá rớt trong tim, tim lạc nhịp
Yêu thương thuở ấy rụng vơi đầy

Tháng tám hanh hao, tháng tám buồn
Phố chừ xa lạ chẳng người thương
Kẻ đợi xuân tươi, người tiễn hạ
Người vui tình mới, kẻ vấn vương

Tháng tám, than ôi! Tháng tám ơi!
Lá xanh một nửa, một nửa rơi
Hồn yêu mỏi mệt phân nửa chết
Heo hút chân mây lạnh lẽo trời

Tháng tám về đây lắm kẻ chờ
Mà họ đợi chờ để làm chi?
Muôn thuở tình yêu ngu ngốc quá!
Cứ thích riêng mình ôm biệt ly
(Tháng 8 xanh xao)

Lonale59.com 

THÁNG TÁM MÙA XƯA ẤY

Cảm Giác Trong Anh.


"Anh! Người đàn ông rồi sẽ cũ trong mắt em. Một ngày những dòng Stt tâm trạng sẽ chẳng còn dành cho Anh."

Em có hỏi rằng liệu anh có buồn không? Anh sẽ không buồn, anh sẽ vui..! Vì như vậy em đã quên anh.!!!
Đâu ai sống mãi với những kỹ niệm buồn, sống mãi chỉ để nhớ để thương một người xa lạ, chẳng bao giờ cho mình hạnh phúc, hy vọng về ngày mai.

******
Cuộc sống có quá dài để đợi chờ một điều hạnh phúc sẽ đến với chúng ta. Tiếc rằng thời gian không thể dài hơn để có thể chờ một hạnh phúc. 
Có bao giờ em tin tình yêu mà anh dành cho em...
Mãi mãi chỉ là sự hoài nghi...! Phải không em!
Thương thì đã sao, yêu thì đã sao? Mãi chúng ta cũng không thể nào đi chung một đoạn đường. Bởi anh đã chọn đi một đoạn đường khác, nơi ấy không có em.
Sau tất cả, anh nhận ra mình chẳng còn gì, chỉ còn lại sự tiếc nuối...rất sâu.!!!

********

Rất có thể một ngày không xa cuộc sống này sẽ rời bỏ tôi đi, nhưng tôi sẽ không thể nào rời bỏ ánh mắt em. 
Hãy chọn một người xứng đáng để yêu em nhé! Cầu chúc em hạnh phúc mãi mãi!!!!
Thương sao cho vẹn, cho tròn.
Nhớ sao, nhớ mãi một người trong tim.
Cầu mong những cuộc gặp gỡ đúng thời điểm. Để không ai phải tổn thương vì nhau.

******
Những ngày này thật chẳng biết làm sao cho lòng được nhẹ, tâm trí được thanh thản. Nói buồn thì cũng không đúng, thật là thì chẳng có gì khiến mình buồn.
Cái cảm giác cứ nhẹ nhàng, mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ ràng, bồng bềnh mới chết....đêm thì nằm đó mắt cứ mở to, đầu cứ quay, mình thì lăn qua lăn lại. 
Riết rồi mắc mệt...!

Mình thì cứ nghĩ: "Người ở lại chắc gì buồn hơn kẻ đi."


******
Những giấc mơ, về ngôi nhà và những đứa trẻ do chúng ta đặt tên, anh vẫn thiết tha yêu chúng rất nhiều. Nhưng anh, anh thì đã không thực hiện giấc mơ đó nữa rồi...!

(Hôm nay tôi nhớ em...!)




*******
Hôm nay anh nhớ em, anh cứ bấm điện thoại muốn gọi cho em, chỉ cần được nghe tiếng em. Nhưng anh gọi em với tư cách là người như thế nào hả em.
Ngày hôm nay khác với ngày của một năm trước, ước gì thời gian trở lại.
Để anh không phải nhớ em....



*********
Đắng là khi lý trí nói rằng buông tay đi, nhưng trái tim lại không thể, ôm cũng đau mà bỏ cũng đau.
Đắng là khi ta nhìn thấy nhau đấy, đi lướt qua nhau đấy, mà dửng dưng như hai người xa lạ, nhưng trái tim thì nghẹn ngào.
Đắng là khi ta cứ cố chấp yêu một người vốn dĩ không thuộc về ta.
(Thèm được nghe em nói).

***********

Bởi vì mơ nên không có thật, bởi vì không có thật nên chỉ là mơ...!!!!

Hôm qua tôi mơ về một người con gái, chỉ thấy cô ấy từ xa quay lưng lại và bước về phía trước, cứ thế mà đi. Không quay lại nhìn tôi một lần, có thể cô ấy sợ tôi thấy điều gì nên cứ thế bước đi.
Một tiếng thở dài, rồi nhìn cô ấy rời xa trong tiếc nuối, thôi cô cứ đi để tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình, bởi tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Không phải là chốn dừng chân lý tưởng cho cô, cô cứ đi cô nhé!!! Tôi sẽ mãi chúc cô hạnh phúc.
Nước mắt tôi rơi từng chút một, có vài ngọt lăn trên bờ môi mặn đắng, vì cô hay vì tôi hả cô...!!!!

********

Em ah! Người ta thường nói" Nước chảy thì đá mòn"

Thời gian rồi cũng sẽ làm trái tim em ấm áp trở lại, để dành yêu thương cho ai đó! Và phía trước là con đường rộng mênh mông, hãy bước đi với lòng kiêu hãnh nhất.
Một ngày nữa lại đến: Em à!!! :-* :-* :-* hãy sống thật tốt, em nhé!!! Mong em sẽ an vui, hạnh phúc, ấm êm....!!!

***********
Em! Dù rằng thời gian mình bên nhau không nhiều, mới chỉ là một đoạn rất ngắn trên cả quãng đường dài mênh mông, nhưng chỉ ngần ấy thôi, anh đã biết ân tình này anh mang theo còn dài hơn cả cuộc đời một con người…

*************
Từ những nơi đầu tiên ta gặp nhau, khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy, những điều từng khiến anh hạnh phúc....anh điều nhớ rõ, đều khắc lại trong những thứ quan trọng với anh, để ghi nhớ, để giữ gìn và trân trọng.
Dù tất cả đã quá xa, xa rất xa rồi. Nhưng chúng vẫn luôn có giá trị với anh....
Vẫn mong người cuối cùng trong cuộc tình sau, sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Cả cuộc đời này anh nợ em "một cuộc tình lỡ"....!

*************
Không mạnh mẽ, không dữ dội, nhưng âm thầm, cắt từng chút một cảm xúc của tim mình, cứ nghĩ sẽ quên được, nhưng hoá ra lại khó đến vậy.
Không sâu sắc, chưa chắc mặn nồng...mà khó phai.
********
(Bố khả hân)

CẢM GIÁC TRONG ANH


(Điều gì bạn mong muốn mà không có được hãy giữ nó trong ký ức, rồi một ngày đem chôn vùi sâu dưới đáy mộ. Như một sự vấn vương cõi trần, để một mai nếu như có kiếp sau, hãy nhớ thực hiện cho bằng được, dù có trả bằng mọi giá...)
Lối Cũ Yêu Thương Ta Từng Đi Qua.

Cũng lâu rồi chúng ta chẳng nói chuyện với nhau nữa em nhỉ?

Chúng ta đã nói chuyện với nhau thâu đêm suốt sáng, hàng giờ đồng hồ, ngày này qua ngày khác...!

Đúng hơn là chưa nói với nhau lời nào, kể từ ngày Anh bước ra khỏi thế giới của em, ra đi...

Anh và em có lẽ không đủ dũng cảm( nhất là anh) để đối mặt nhau nói với nhau những lời tử tế.

Em không đủ bao dung, để tha thứ những lừa dối của anh, cũng như nhìn người mình yêu hạnh phúc bên một người đàn bà khác.

Đã bao lần....!
Đã bao ngày...!
Đã rất nhiều ngày...!
Anh biết là không nên...!
Nhưng anh vẫn làm...!

Để nuông chiều cảm xúc...nhớ một người.

Anh đã quay trở lại những nơi chúng ta từng đi qua và ở lại đó, nơi có em, có những kỹ niệm chưa quên.

Nhiều ngày quay lại cái hẻm nhỏ trước nhà em, đứng đó thật lâu, rồi lại âm thầm, lặng lẽ rời đi trong im lặng.

Để rồi cứ tưởng tượng ở đằng xa, có bóng dáng một cô gái quen thuộc bước ra và tiến lại gần. Cảm nhận từng hơi thở, từng lời nói yêu thương...ấm áp!

Nơi có những kỹ niệm ngọt ngào bên nhau...

Mỗi lần như thế, đủ để anh vơi đi nỗi nhớ về em...vậy mà nổi buồn cứ nhẹ nhàng, phảng phất cả chặn đường về.

"Rồi một ngày anh sẽ dấu...
Hết nỗi buồn vào ký ức.
Rồi một ngày anh sẽ dấu...
Nổi nhớ em vào sâu trong tâm trí.
Rồi một ngày anh sẽ dấu...
Dấu em, thật chặt trong tim anh.
Rồi một ngày anh sẽ dấu...
Hết những gì thuộc về anh và em.
Cất thật kỹ, chỉ riêng anh mới biết...
Vẫn còn đó....!
Một người con gái!
Một thời ta yêu say đắm....!
Chào em cô gái tôi thương.

(BKH_lonale59.com)


LỐI CŨ TA TỪNG ĐI QUA